Câu chuyện đầu năm mới mà viện sĩ, tiến sĩ (VS.TS) Dương Quang Trung dành cho Sài G̣n Tiếp Thị vẫn xoay quanh những bức xúc cũ, rất cũ của ngành y tế. Thế nhưng những kiến giải đầy tâm huyết của ông đă làm bật ra nhiều điều mà có lẽ sẽ c̣n là thời sự của nhiều năm sau: một chiến lược y tế đủ sức mạnh bảo vệ quyền được chăm sóc sức khoẻ b́nh đẳng, hiệu quả, an toàn của người bệnh và giúp người thầy thuốc an tâm hành nghề.
Trong bước tiến đă xuất hiện bất cập
Điều lớn nhất tôi có thể cảm nhận được là sau 35 năm, ngành y tế TP.HCM đă xây dựng được mạng lưới y tế rộng khắp, đáp ứng nhu cầu khám, trị bệnh của người dân, không chỉ ở TP.HCM mà cả khu vực. Trước đây thành phố gần như không có mạng lưới ở tuyến cơ sở. Hồi 1975, chỉ có một vài bệnh viện lớn tập trung ở nội thành, ra khỏi thành phố chỉ có một vài tiểu bệnh xá hậu sinh. Bây giờ th́ chúng ta đă xây dựng được mạng lưới y tế rộng khắp, ngoài bệnh viện cấp trung ương, thành phố th́ có các bệnh viện cấp quận, huyện và trên 300 phường xă cũng đều có pḥng y tế. Tất cả những kỹ thuật y khoa thế giới có th́ ḿnh cũng cố gắng, đảm bảo cơ bản. Tỷ lệ bác sĩ mặc dù chưa cao nhưng cũng được 8 – 10/một vạn dân, trên 30 giường bệnh/một vạn dân. Nếu nói một nước đang phát triển, y tế như vậy cũng tương đối. Điều đặc biệt là những năm gần đây hệ thống y tế tư nhân ra đời, phù hợp với yêu cầu của xă hội, góp phần với bệnh viện nhà nước hỗ trợ sức khoẻ cho dân.
Tuy nhiên, trong bước tiến ấy lại xuất hiện những tồn tại. Quá tải là bức xúc trong ngành mà rất nhiều lần có chủ trương giải quyết nhưng vẫn khó khăn. Ở đây có nhiều yếu tố, khi nhu cầu khám chữa bệnh quá cao và nhu cầu ấy lại không thể từ chối được, đă đưa đến mất cân đối. Chính sự mất cân đối này vô t́nh gây ra những ứng xử làm tổn thương người bệnh và người thầy thuốc. Tâm lư người dân muốn trị bệnh tốt là phải đến bệnh viện lớn, vô nội thành, không chịu ở tuyến dưới. Điều này cũng không thể trách v́ khi bệnh ai cũng muốn chữa nơi nào tốt nhất. Nhu cầu rất cao trong khi số bệnh viện không tăng bao nhiêu. Ở thành phố, bệnh viện công gần 30, bệnh viện tư hơn 30, nh́n con số đó không thể nói là ít nhưng nhu cầu tại chỗ quá đông, chưa kể thành phố c̣n phải lo cho 30 – 40% bệnh nhân các tỉnh lân cận chuyển lên.
Phải làm cho dân tin ở tuyến trước
Chống quá tải không phải là xây dựng bệnh viện hay tăng thêm giường bệnh mà là phải tổ chức lại mạng lưới, các tuyến sao cho phù hợp. Nếu không phân tuyến th́ cũng phải phân cấp như thế nào để tuyến dưới làm, tuyến trên hỗ trợ. Vừa rồi thành phố có chủ trương kết hợp một bệnh viện mạnh với bệnh viện yếu cũng nhằm mục đích giải quyết t́nh trạng này. Đừng để mất tính hệ thống, tính mạng lưới của hệ thống y tế. Tuyến trước ḿnh giải quyết không được nên mới xảy ra quá tải. Nếu không làm cho người dân tin ở tuyến trước th́ rất khó giải quyết.
Ngân sách ḿnh không đủ cho nên phải thu viện phí. Tuy nhiên, không phải lúc nào và không phải với bất kỳ người bệnh nào cũng đủ sức để đảm bảo viện phí, nhất là trường hợp bệnh nặng, ung thư, mổ tim… Ở nhiều nước, họ điều tiết bằng bảo hiểm y tế, c̣n ở ta bảo hiểm y tế vẫn c̣n nhiều bất cập. Bảo hiểm y tế nào trên thế giới, kể cả nước giàu cũng thâm hụt v́ nhu cầu trị bệnh nhiều, chi phí y tế cao. Nhưng ở ta, quỹ bảo hiểm y tế năm rồi lại thừa, điều đó chứng tỏ tính toán chưa hợp lư. Đặt ra viện phí chẳng qua v́ ḿnh chưa tổ chức được bảo hiểm y tế toàn dân chứ thu viện phí không phải là biện pháp hay nhất. Phải tổ chức lại bảo hiểm y tế, áp dụng toàn dân và tính toán hợp lư. Nếu được như vậy th́ ngay cả khi chi phí điều trị tốn kém, người bệnh nghèo vẫn có cơ hội được tiếp cận b́nh đẳng với người bệnh có tiền.
Cần có luật hành nghề, y sĩ đoàn
Khi trước nói y tế là ngành phục vụ, lo sức khoẻ, chưa có yếu tố dịch vụ trong đó. Thời cơ chế thị trường, đời sống xă hội nói chung và đội ngũ làm nghề y có đi lên nhưng mặt trái là làm cho y đức người thầy thuốc ít nhiều cũng ảnh hưởng. Nhiều người nghĩ đến thu nhập, đến hiệu quả kinh tế nên từ phục vụ trở thành dịch vụ mà dịch vụ càng cao cấp th́ đ̣i tiền nhiều. Chuyện nhận “hoa hồng” là điều nhức nhối v́ ngành y đâu được làm như vậy. Những tiêu cực đó làm người ta có cảm giác mất niềm tin ở người thầy thuốc.
Đặc biệt, cái mà tôi cho là hiện nay thiếu đó là luật hành nghề (nghĩa vụ luật), hội đồng quản lư hành nghề (y sĩ đoàn) như nhiều nước khác. Tất nhiên ở ta có hội y học, dược học… nhưng vẫn chưa phát huy hết vai tṛ quản lư. Nếu có luật hành nghề, y sĩ đoàn sẽ là một trong những kênh động viên người thầy thuốc làm tốt vai tṛ, giữ được y đức và nếu làm sai sẽ có biện pháp chế tài.
Cũng cần nh́n ra một nghịch lư, trong khi đóng góp của ngành y tế tương đối rộng th́ thu nhập của cán bộ y tế, nhất là từ trung cấp trở xuống, rất thấp. Trừ những bác sĩ, những người có tên tuổi th́ đại bộ phận đời sống của đội ngũ làm nghề y c̣n nhiều khó khăn. Dẫu vậy, tôi cũng thấy có những tín hiệu lạc quan khi ngoài số ít những thầy thuốc vi phạm y đức th́ c̣n bao nhiêu người làm việc tốt. Trong số họ có những người c̣n rất trẻ, chấp nhận đồng lương thấp để được bám trụ với ngành y, làm việc ngày đêm v́ t́nh yêu công việc và trách nhiệm với cộng đồng. Mà điều này th́ rất quư! Theo SGTT
|